Mỗi nhà một cảnh: Đùa với lửa

09:23 09/12/2018

Tuấn bủn rủn cả người, đứng không vững phải ngồi phịch xuống ghế. Tay gã run lẩy bẩy không cầm nổi cái điện thoại, cuộc gọi như tiếng sét giữa trời quang giáng cho gã 1 đòn chí mạng…

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, bố mẹ Tuấn đều là công nhân cơ khí, suốt ngày bận tối mặt tối mũi và lúc nào cũng thấy nhọ nhem. Học hết lớp 12, Tuấn đi làm bảo vệ rồi thợ hàn giống bố mẹ. Được vài năm, dẫu có thu nhập tương đối nhưng gã thấy cái nghề này không ổn. Vậy là gã quyết tâm bỏ việc, ở nhà dùi mài kinh sử. Sau 2, 3 lần thi trượt, cuối cùng gã cũng bước được vào giảng đường đại học.

4 năm đại học trôi nhanh, Tuấn cầm tấm bằng đại học đi xin việc khi gã đã tròm trèm ở tuổi 30. Thế rồi các công trình xây dựng như những cơn lốc cuốn thêm của gã 5, 6 năm nữa. Đến khi tiếng gọi “bác Tuấn, bác cả” của lũ cháu con 3 cậu em trai xoe xóe đầy nhà mỗi khi đại gia đình tụ tập Tuấn mới giật mình. Cao lớn, đẹp trai, công việc ổn định, mua được nhà riêng, đầy đủ cả nhưng đầu 4 đã vẫy gọi.

Mấy cô em dâu cũng tìm mọi cách để giới thiệu bạn bè, người thân cho ông bác vừa hiền, vừa “ngố gái” này. Nhưng với Tuấn, tuổi xấp xỉ cho tương đồng suy nghĩ thì chả còn mấy, mà có còn thì đã qua 1 lần đò hoặc tính tình lập dị. Còn với những em, những “cháu” thế hệ 8x, 9x, kém gã cả chục tuổi với cái kiểu đánh môi chúm chím như quả sơ-ri đỏ choét cùng sớm trưa chiều tối giận dỗi gã không chịu được. Vậy là sự “kỹ tính” đó lại cuốn thêm 2 năm nữa cho đến khi gã gặp Nga.

Nga là giáo viên tiểu học, là bạn của bạn cô em dâu. Tuy “nguồn gốc, lai lịch” xa xôi là vậy nhưng có lẽ là do duyên số. Sau nhiều lần “thất bại tình trường”, Tuấn như “chim sợ cành cong”, ai gạ dẫn đi xem mặt cũng cười xòa rồi lảng chuyện. Vậy mà một lần chở cháu về nhà, anh gặp Nga…

Thoạt nhìn, Nga không có gì đặc biệt. Thế nhưng, vừa chạm cái nhìn ấm áp từ đôi mắt đen sẫm, đầy vẻ cương nghị của Tuấn, sắc hồng bỗng nhiên ửng trên gò má Nga khiến gã đổ cái rụp. Lâu lắm rồi gã mới thấy cô gái thẹn thùng dễ thương đến vậy…

Nga về làm vợ Tuấn trong niềm vui, hạnh phúc và sự đồng tình ủng hộ của cả gia tộc. Cả tháng trời, gã lâng lâng trong niềm hạnh phúc. Bao nhiêu năm sống với toàn anh em trai nghịch như quỷ sứ, mẹ thì quá bận rộn với công việc và cai quản đàn con nên những quan tâm nho nhỏ, tinh tế của cuộc sống gã chẳng được hưởng.

Ngày Nga về làm vợ, cái phòng trước đây chỉ vỏn vẹn cái giường để gã quăng tấm thân mệt mỏi sau những ngày đeo bám công trình hay những cuộc nhậu bỗng xuất hiện thêm lọ hồng nhung tươi thắm, tủ quần áo màu kem và cái bàn phấn nho nhỏ. Trên đó có cơ man những đồ lặt vặt, nào là mấy thỏi son xinh xinh, mấy hộp kem dưỡng da, hộp phấn má hồng, rồi cả mấy lọ nước hoa xanh xanh đỏ đỏ lóng lánh nữa.

Và rồi… khi màn đêm buông xuống. Khi lũ côn trùng bắt đầu cất bài ca ri rỉ bất tận thì gã không còn được thoải mái dang tay dang chân làm chủ chiếc giường như trước nữa mà phải thu mình để còn chỗ… dành cho người khác, xinh xinh, mềm mại và thơm nức như viên kẹo nhỏ.

Thế nhưng cổ nhân có câu “sướng quá…”. Lâng lâng trong niềm hạnh phúc là vậy rồi có một ngày, Tuấn chợt tự hỏi: Không biết Nga có thật sự yêu, thật sự coi mình là duy nhất giống như gã đang tôn sùng nàng không? Câu hỏi ấy cứ trăn trở trong gã khi thấy nàng để cả tâm hồn vào bữa ăn chuẩn bị cầu kỳ hay những lúc nàng thu mình, dụi đầu như con mèo nhỏ trong vòng tay vững chắc của gã.

Vậy là một ý nghĩ lạ lùng nảy sinh xui khiến Tuấn mua 1 cái sim mới, lập 1 facebook mới để làm quen với vợ. Thấy vợ càng ngó lơ, gã càng lấn tới bằng những lời tâm sự, kể lể về những nỗi thương tâm cho gia cảnh khó khăn, về người cha già, mẹ yếu mà gã thêu dệt. Thấy vợ vẫn chưa lung lay với người mới, Tuấn lấn thêm 1 bước...

Vậy là 3 tháng sau ngày cưới, lần đầu tiên Nga thấy Tuấn về sặc sụa trong hơi rượu cùng những lời lảm nhảm về một cô Ngân tình đầu nào đó. Gã nhớ như in mình đã gạt mạnh tay làm nàng chúi cả người xuống đất khiến chậu nước rửa mặt cho gã rơi xoảng xuống nền nhà. Gã hé mắt còn thấy cả giọt nước mắt cùng cái mím chặt môi của Nga khi gã lèo nhèo rằng nàng chỉ là cái bóng để gã chạy khỏi Ngân – một tình yêu bất diệt của đời mình - mà không trốn nổi.

Đêm đó gã nằm lặng một mình trên giường không sao ngủ nổi. Nga sau khi loay hoay rửa mặt, đút chút nước cam vào cái miệng cố tình ngậm chặt, đi đôi tất mỏng vào chân cho gã rồi lẳng lặng tắt điện ra ngoài thì Tuấn bật dậy. Gã xót vợ, thấy đau đớn đến quặn cả ruột trước gương mặt đầm đìa nước mắt của nàng lúc rời phòng. Ngồi trong bóng tối bấm tin nhắn hẹn vợ ngày mai gặp mặt, gã tự nhủ chỉ cố nốt hôm nay, sang cuộc hẹn ngày mai. Chỉ cần nàng không đến cuộc hẹn thì suốt đời, suốt kiếp này nàng sẽ là nữ thần của gã…

Sáng nay Tuấn thấp thỏm ngồi ở quán cà phê đối diện mà gã đã hẹn Nga. Gã chăm chăm nhìn ra đường để xem có chiếc xe Lead màu đỏ mận nào ghé quán. Cuộc hẹn lúc 8h vì sáng nàng nghỉ hai tiết đầu. Vậy mà đã gần 12 giờ trưa vẫn không thấy nàng. Tuấn thấy hạnh phúc cực độ. Niềm vui dào dạt cứ ngồn ngột dâng lên khiến gã nghẹt thở. Giờ chắc nàng đã về nhà để chuẩn bị bữa trưa cho gã rồi… Bỗng chiếc điện thoại rung lên bần bật, đầu bên kia có tiếng người lạ:

- Anh là chồng chị Nga phải không? Chị ấy đi xe mà đầu óc cứ để đi đâu, đèn đỏ không dừng nên bị xe tông. Chúng tôi vừa đưa chị ấy vào bệnh viện cấp cứu, giờ mở túi tìm điện thoại để liên lạc thấy danh bạ ghi “chồng yêu” nên gọi cho anh. Chị ấy bị nặng đấy, anh đến bệnh viện nhanh nhé…

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông