Mỗi nhà một cảnh: Thay đổi

15:54 07/05/2019

Thái giảm ga dừng xe, tắt máy rồi nặng nề dắt vào. Nhà cửa tối om, đồ đạc để lộn xộn, bừa bãi khiến gã càng thêm bực bội. Với tay bật công tắc, ánh điện soi rõ hai cái cặp nằm chỏng chở trên nền nhà. Điên tiết, Thái hằm hằm hét lên:

- Thằng Thanh, thằng Thu đâu rồi…

Không có tiếng trả lời, gã quay ra cửa, phăm phăm đi về cuối ngõ, nơi vẫn có tiếng la hét ầm ĩ của bọn trẻ. Trời nhập nhoạng nhưng Thái vẫn nhìn rõ hai thằng con mình đang nhễ nhại mồ hôi. Nghe tiếng quát của bố, cu Thanh và cu Thu vội dừng ngay lại, chạy biến về nhà trước.

- Mày có biết bây giờ là mấy giờ không mà còn đá bóng, hả? Nhà cửa để toang hoang thế này để mời trộm à? Nhà cửa bừa bộn, cơm nước thì chưa. Sao có lớn mà không có khôn vậy, hả?...

Sau mỗi tiếng “hả, hả” là cán chổi lại vụt xuống mông hai cu cậu đen đét. Hai đứa khóc ầm khóc ĩ làm căn nhà nhộn nhoạm cả lên.

…Thái là nhân viên kinh doanh của một công ty chuyên về thiết bị y tế. Thu nhập thường thường nhưng Thái ham vui. Tan giờ, anh em công ty hối hả phóng xe đi đón con thì Thái cứ đủng đà đủng đỉnh. Gã có hội bạn chuyên đánh cầu lông ở sân “Gió Xanh”. Làm vài séc đến khoảng 7h thì lượn ra phía bờ hồ làm vài cốc bia cỏ. Khề khà đến 8h mới về. Hôm nào cũng vậy, kể cả ngày nghỉ, không đi Thái thấy bứt rứt, khó chịu trong người.

Vợ Thái ban đầu cũng phản đối việc chồng suốt ngày dề dà, phó thác mọi việc nhà cửa cho vợ. Mềm mỏng có, cương quyết có nhưng như “nước đổ lá khoai”, cuối cùng chị cũng đành phải chịu. Ngày ngày tan giờ, mẹ con đưa đón, cơm nước rồi ăn trước, phần cơm cho chồng ăn sau vậy.

Mọi việc cứ diễn ra đều đều như vậy nếu không có chuyện Hương – vợ Thái – đột nhiên phải đi mổ ruột thừa. Vậy là “trăm dâu đổ đầu tằm”, sáng mở mắt dậy Thái không còn được thảnh thơi ngồi chờ vợ nấu cho bữa sáng rồi cắp đít một mạch đến cơ quan. Gã phải hò hét gọi con, nhất là cu Thu mới 4 tuổi dậy đi học. Dựng con lên nó lại nằm oạch xuống, mắt nhắm nghiền, đồng hồ đã chỉ gần 7h trong khi phải chở hai đứa đến hai trường khác nhau.

Nhiều hôm hai đứa phải nhịn đói, đi dép lê, mặc nguyên quần áo ở nhà đến trường mà vẫn muộn học. Trưa các con ăn bán trú gã tranh thủ vào trông vợ, tối về lại một trời chuyện tắm rửa, bài vở, ăn uống cho con… Nhà cửa bừa bãi, quần áo cũ chất đầy nhà tắm, động đâu thiếu đấy vì gã chả biết cái gì ở đâu. Cu Thanh mếu máo:

- Bố hôm nay quên đón con. Con chờ bố mãi, trường chẳng còn ai nên phải tự về. Em Thu còn được cô Nhã đón. Bố tắt điện ở đâu con không bật được. Nhà tối nên hai anh em mới ra ngoài đá bóng, hu hu…

Thái chợt nhớ hôm qua ổ điện bị chập chờn nên sáng nay trước khi đi làm gã tắt cầu dao điện. Thực ra tức thì nói vậy chứ cu Thanh là anh mới bước vào lớp Một được gần một tháng. Ăn uống nhiều khi mẹ còn phải đút lấy đâu ra mà dọn dẹp nhà cửa và lo cơm nước. Thái chùng tay, gã quăng cái chổi đánh phịch xuống nền nhà, bước ra xe lấy gói thịt vịt quay sẵn ra rồi lẳng lặng đi cắm cơm…

Giờ đây vắng vợ gã mới cảm nhận được hết những vất vả hàng ngày mà vợ  phải đối mặt. Thái thấy ân hận, thương vợ và trách mình bao lâu nay bỏ bẵng chẳng quan tâm gì đến con cái. Chúng ăn gì, thích chơi gì… gã cũng chẳng biết. Hàng tối la đà chén bia về thấy nhà cửa gọn gàng, con cái sạch sẽ, tươm tất đang ngồi chơi với mẹ hay xem ti vi nên gã chẳng để tâm gì cả

Sau những xáo trộn bất đắc dĩ trong một tuần, Thái thấy chiệm nghiệm ra nhiều điều. Gã tự nhủ, khi nào vợ ra viện, mình phải thay đổi chứ không thể như trước được. Nếu bây giờ mình không quan tâm đến gia đình, sau này những lúc ốm đau hay về già, trách sao được con cái không quan tâm, không có tình cảm. Cái gì cũng có luật nhân quả cả.

Thái xuống xả nước đầy vào cái chậu to rồi quay lên vui vẻ bảo con:

- Thanh, Thái xuống tắm cùng lúc. Hôm nay bố con mình tắm biển Đồ Nhà luôn!

- Yesss, bố muôn năm!

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông